Đó là nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người Thầy, người Cô đáng trân trọng. Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, Thầy Cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì Thầy Cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai. Thầy Cô - hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em.
Thời gian trôi qua thật nhanh… Vậy là một mùa 20/11 lại sắp tới, không khí rộn ràng của những ngày này đã đánh thức những ký ức đẹp nằm sâu trong tâm hồn, trong tiềm thức của mỗi chúng em, nhưng năm nay ngày 20/11 là ngày đặc biệt hơn cả bởi đó là ngày 20/11 cuối cùng chúng em được ở bên cạnh những người Thầy Cô thân yêu. Sau gần 4 năm được học tập và rèn luyện dưới mái trường Đại học Sao Đỏ tại khoa Du lịch và Ngoại ngữ, em càng thấy yêu thêm ngành học của mình. Tại đây, chúng em được tiếp xúc với Thầy Cô luôn nhiệt tình, tâm huyết, giàu kiến thức chuyên môn và đặc biệt là rất quan tâm và nắm bắt tâm lý sinh viên. Bâng khuâng trong những ngày cuối thu se lạnh, tay run run khi ngồi viết những dòng cảm xúc về người Cô của chúng em - cô Nguyễn Thị Lan, người cô giáo chủ nhiệm đầy tình cảm và tâm huyết. Trong lòng chúng em, Cô không chỉ là một người thầy mà còn là một người mẹ, Cô luôn chỉ dạy chúng em tận tình từ kiến thức trên lớp đến cả những đạo lý trong đời sống hằng ngày, dìu dắt chúng em trưởng thành qua từng ngày ngồi trên ghế nhà trường. Gần bốn năm, Cô luôn sát vai cùng DK8-NTQ với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, Cô chu đáo trong mọi việc, Cô luôn lo lắng cho chúng em từng li từng tí. Từ những ngày đầu tiên bước vào cánh cổng Đại học Sao Đỏ, Cô đã tận tình giúp đỡ từng bạn trong lớp khi gặp khó khăn. Tạo cho chúng em những chuyến đi du lịch thú vị, đáng nhớ của đời sinh viên, Cô lo toan từng bữa ăn, giấc ngủ cho chúng em như người mẹ thứ hai. Em còn nhớ trong đợt thi sát hạch vừa qua, Cô đã rất vất vả, đôn đốc chúng em học bài chỉ mong chúng em có kiến thức tốt nhất cho kì thi quan trọng này. Cùng với sự giúp đỡ của các Thầy Cô bộ môn mà chúng em đã đạt được kết quả đáng mơ ước. Chúng em luôn nghĩ đến Cô bằng sự biết ơn chân thành, sâu sắc. Thật sự xúc động trước những tình cảm của một người Thầy vĩ đại mà giản dị dành cho các học trò của mình.
Mọi người vẫn thường nói Thầy Cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy Cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ Thầy, nhờ Cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, không chỉ riêng của chúng em, mà còn của Thầy Cô nữa.
Những gì Thầy Cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em. Đối với mỗi con người khoảng thời gian cắp sách tới trường có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính Thầy Cô là những người thay đổi cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn.
Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, Thầy Cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy Cô luôn là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp. Chúng em luôn tự hào vì là sinh viên của khoa Du lịch và Ngoại ngữ trường Đại học Sao Đỏ, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt, mà còn vì chúng em đã được những Thầy Cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ. Ở đây, Thầy Cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc, những tâm sự của chúng em. Thầy Cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng. Thầy Cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng em. Thầy Cô khẽ cười và gật đầu khi chúng em cúi chào lễ phép. Nhưng Thầy Cô cũng buồn lòng khi chứng kiến chúng em chưa ngoan, làm thầy cô phiền lòng. Phải chăng Thầy Cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em.Vâng, tất cả, từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng em đều coi trọng, vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của Thầy Cô dành cho chúng em.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm vô cùng thiêng liêng và sâu sắc. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau. Thầy Cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, một tình thầy trò thực thụ. Chúng em sẽ mãi biết ơn Thầy Cô. Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho Thầy Cô những món quà đó là sự trưởng thành và thành công, chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em. Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì Thầy Cô dành cho chúng em. Nhưng chúng em sẽ cố gắng làm cho Thầy Cô cảm thấy tự hào về chúng em, để Thầy Cô có thể mỉm cười mãn nguyện.
Cuối cùng, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 sắp đến, tập thể DK8-NTQ xin gửi đến Thầy Cô của chúng em một lời cảm ơn chân thành đã dạy dỗ, chỉ bảo và dành nhiều tình cảm yêu quý cho chúng em suốt thời gian qua, đã dìu dắt chúng em đến với những chân trời kiến thức. Kính chúc Thầy Cô luôn khỏe mạnh, vững bước chèo lái con thuyền trồng người đến bến bờ thành công. Chúng em luôn yêu thương, kính trọng và tin tưởng các Thầy Cô của chúng em – những Thầy Cô khoa Du lịch và Ngoại ngữ trường Đại học Sao Đỏ.