Tháng mười một, khi những cơn gió mùa se lạnh ùa về, mang theo hương vị của sự đoàn tụ và yêu thương, cũng là lúc chúng em - những thế hệ học trò, hướng về thầy cô với tất cả lòng tri ân sâu sắc nhất. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 không chỉ là dịp để chúng em bày tỏ lòng biết ơn, mà còn là cơ hội để nhìn lại chặng đường mà mình đã đi qua dưới mái trường Đại học Sao Đỏ thân yêu, nơi Khoa Du lịch và Ngoại ngữ đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em.
Trong vòng một năm học, có rất nhiều dịp quan trọng, nhưng trong tâm trí tôi, có một ngày cất giữ ý nghĩa đặc biệt nhất - đó chính là Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Trong không khí phấn khích của ngày này, chắc chắn rằng không ít sinh viên như tôi đã dành thời gian để suy ngẫm và nhớ đến những thầy cô giáo trong cuộc đời mình. Những kỷ niệm đọng mãi không thể tả hết.
Cứ mỗi năm vào mùa thu, cái mùa mà tiết trời nắng ấm vào buổi sáng và càng về đêm càng se lạnh. Có lẽ chính điều này đã tạo nên những cảm xúc lẫn lộn cũng như sự đặc biệt của ngày 20/11. Ngày 20/11/2023 đối với các sinh viên năm nhất tràn đầy sự hạnh phúc, vui vẻ bên thầy cô nhưng cũng chính là ngày 20/11 cuối cùng niên khóa 11 chúng em còn ở lại trường.
Vậy là quãng đời sinh viên của tôi dần trôi qua, gần 4 năm học tập dưới mái Trường Đại học Sao Đỏ với biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người, nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý.
Ai đó đã từng nói, có một nghề không chạm đất vẫn cho ra trái ngọt, có một nghề bụi phấn bám đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong tất cả các nghề cao quý đó là nghề giáo. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy, người cô là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá, để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến tri thức bằng cả tấm lòng.
Ca dao tục ngữ có câu rất hay :
“Uống nước nhớ nguồn
Ăn quả nhớ người trồng cây”
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.”
Có ai đó đã nói rằng: “Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó, nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm.”
1. Đặt vấn đề
Trong thời đại toàn cầu hóa, sử dụng thành thạo tiếng Anh là yêu cầu bắt buộc đối với một “công dân toàn cầu”. Tiếng Anh là ngôn ngữ quyền lực nhất trên thế giới với hơn 50 quốc gia sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ chính và gần 80 quốc gia sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai.
Trong thời đại 4.0 hiện nay, ngoại ngữ nói chung và tiếng Anh nói riêng là yếu tố kết nối con người với con người, kết nối nền văn hóa này với nền văn hóa khác, kết nối nền kinh tế này với nền kinh tế khác, kết nối dân tộc này với dân tộc khác. Tiếng Anh chính là cây cầu kết nối chúng ta với mọi nơi trên thế giới. Khả năng ngoại ngữ tốt sẽ giúp sinh viên mở được cánh cửa bước vào thế giới, học thêm một nền văn hóa, tôn giáo mới và nắm bắt được nhiều cơ hội lớn cho mình.